Anh hoang mang đi tìm chút hương dại, nỗi buồn anh chợt thoáng rớt mỏng manh…
Đêm gầy trong tiếng gió miên man, lạnh run run trong bầu trời huyễn hoặc những mù sương. Đêm lay lắt tâm hồn đi ngược xuôi về từ những miền gió xa. Cố gắng gom nhặt những yêu thương, gói gém thêm cho một phút tình nồng đầy thao thức. Và những hoang hoải anh trằn trọc không yên, những phút lặng tĩnh tâm giữa cung nhạc vắng lặng đến vô thường. Một cõi không trong suốt đến lạ, một phút huyền mơ anh chỉ cố díu dắt khôi nguyên thêm vơi những vẹn đầy.
Biết bao nhiêu yêu thương dấu kín vào nơi những con đường. Biết bao nhiêu vụng dại anh đã cất khẽ vào một góc ngoan chưa thức tỉnh. Mọi con đường thì vắng, mà những nỗi đau anh rơi mỗi lúc chỉ một đông hơn. Thoảng qua tim, là một chút hương thơm, yếu ớt, còn bám phủ bởi một màn sương đêm, đang sầu úa…
Có bao giờ anh ngồi đếm thời gian, nhìn tích tắc của vô định, mà hát khẽ những tiếng vọng sầu, âm u. Có bao giờ anh lại vuột mình lạc thênh thang đến thế. Để thấm tan trong giấc đêm một chút tâm hồn không dối trá, để cho mình bình yên…
Đã có khi anh vướng víu nơi mấy bận đường, quấn những sợi chỉ mỏng kết rối, len lén đi qua từng thoảng sắc miên buồn. Hôm qua đấy, khi cơn mưa thu cuối mùa gọi tên em trong một giọt mơ ấm áp. Anh giật mình chỉ biết ngỡ tình phai… Có lẽ nửa đêm tâm hồn thèm một hơi ấm, hạnh phúc xa xỉ bỗng dần hóa hư không. Những vệt đen mỗi lúc như một co ngắn lại, khóa chặt, và đóng kín mọi con đường vào trong những góc chứa niềm vui. Chỉ còn lại là một cánh vạc bay lẻ loi, rên xiết tên em trong những thoảng mưa phủ đầy… và ướt đẫm đôi vai. Chỉ còn lại là những giọt nắng khô mềm, không ướt át cũng chẳng thể đủ tịnh yên. Khi anh đang trông chờ ngày mai, khi trời sáng. Cơn gió đêm qua đi, sẽ vuốt nhọn một niệm sờn, để tạo thành một mũi tên và bắn xuyên qua tất cả miền của quá khứ ngày hôm qua.
Người thương ơi! Trong tiếng gọi đêm vô thường, anh chỉ xin giữ cho mình một chút ít yêu thương gom nhặt làm kỉ niệm dấu trong tim. Còn thì anh xin trả lại vào khoảng không, để tình tan vào mộng, để tình thấm vào không…
Biết bao giờ ai đó mới có thể lấp đầy biển hồ anh, một con đường phẳng chứa những bụi xanh hoa vàng. Chứa mái tóc mun trải dài trên từng thảm lá vàng mùa thu. Chứa cả bầu trời lũ chim hát bình yên, ru đời vào quên lãng để sống với những tháng ngày miên du.
Biết bao giờ những yêu thương xa xôi có thể đến và lấp đầy đi anh một khoảng trống. Không tĩnh lặng, nhưng cũng chẳng chút tầm thường. Bao giờ thì cuộc đời mới thôi thu về anh một cõi. Để thêm một lần được hát với những dòng sông. Thêm một lần lại khát cháy, lại tan chảy đến mặn nồng. Và thêm một lần nữa biết thế nào là một con đường thật sự thuộc về anh. Và biết đến thêm những góc khuất khác luôn giàu điều bí mật.
Bâng khuâng lưu luyến ai hỡi ai
Để thời gian trôi vào dĩ vãng
Lòng vẫn đa mang chẳng nhạt phai