Cuộc sống với lắm những bon chen, có những con người tấp lập cuốn vào những vòng xoay vô định ấy. Để rồi có lúc tự đánh mất bản thân, tự quên đi cái vốn có quý giá của lòng người đó là tấm chân thành. Quên đi hai chữ nghĩa tình, quên đi để rồi phút giây nào đó nhìn lại. Phút nào đó họ suy tư, họ lại tự cảm thấy mình hối hận, thấy mình đã làm sai những điều tưởng như nhỏ nhoi. Và đôi khi những nhỏ nhoi ấy, lại làm người ta mất tất cả…và cũng nhỏ nhoi ấy làm ai kia ngã gục, đau đớn đến tột cùng và sẽ đứng dậy với một nghị lực phi thường. Nghị lực quyết làm cho ai kia hiểu rằng…không bao giờ gục ngã, không bao giờ đầu hàng trước những trái ngang của con người và cuộc sống đã tạo ra…
Có lẽ bây giờ lòng em đang trống trải và đan xen nhiều cảm xúc khó miêu tả. Có thể em đang đau nhưng không bộc lộ ra ngoài vì con người em, cá tính của em vốn rất mạnh mẽ. Có thể em muốn khóc nhưng càng nghĩ tới điều người ta dành cho em, em lại càng không thể khóc. Có thể em muốn quên đi vùi lấp mọi chuyện vào công việc nhưng chưa hẳn kí ức đó có thể thoát khỏi tâm hồn em…
Em nói em hay quên, có thật là em có thể kiên cường hơn anh nghĩ? Có thật là một cô bé có thể đứng trước bao vụn vỡ của tình yêu mà còn chút tự tin, chút mạnh mẽ như những người đã từng trải qua bao chuyện tình cảm như anh. Anh hiểu cái cảm giác bị bỏ rơi, cái cảm giác bị phản bội. Nó còn đau hơn những điều mà con người ta có thể tượng tượng…có phải em đang cố chấp, cố chấp nhận nuốt sâu nó vào trong lòng. Hay những giọt nước mắt của em cũng cạn, vì nó chảy ngược vào trong tâm hồn. Có lẽ em hận…hận kẻ đã phụ bạc em. Nhưng hận thì được gì? Tình cảm con người vốn là vậy, lòng người trong cuộc sống có những lúc con người ta mù quáng trước những phù phiếm xa hoa của đời thường. Phù phiếm trước những điều người ta ảo tưởng trước mắt…
Hãy xem mọi chuyện như cơn gió nhẹ nhàng đến rồi cũng nhẹ nhàng đi. Lòng người cũng thế thôi, đổi thay theo vòng xoáy cuộc đời, những tất bật những bộn bề. Người ta cảm thấy không tìm được bình yên bên em, thôi hãy cho người ta ra đi tìm chân trời mới bình yên hơn ở nơi ấy…
Em hãy cố khóc một lần, khóc cho vơi đi hết tất cả dù có nghẹn ngào. Dù có khóc trong từng tiếc nấc của đêm dài…thời gian sẽ rửa trôi đi tất cả. Cuộc sống sẽ lại thăng bằng, và lật thêm một trang giấy mới với những trải nghiệm mới. Tinh khôi mới, em sẽ trưởng thành hơn khi vượt qua những nỗi đau. Sẽ lớn hơn, sẽ không còn cô bé ngày nào có chút gì non dại, thơ ngây và yếu đuối. Anh muốn thấy em bình yên khi khóc trên một bờ vai…có thể không là anh, có thể là một ai khác. Nhưng khóc bình yên với những hơi ấm lan tỏa hòa vào hai tâm hồn. Em sẽ tìm được vị của ấm áp, vị ngọt của sự chở che…Và anh cũng muốn nhìn thấy em bình yên nở những nụ cười hạnh phúc thực sự, không yếu đuối, không gượng gạo. Anh muốn tâm hồn em bình yên, nhẹ nhàng trước mỗi bình minh, và ngủ ngon khi chiều vàng vừa tắt…
Hãy cố đứng dậy vì quanh em còn nhiều điều tốt đẹp, không nhất thiết phải cố quên đi mọi việc nhưng hãy làm nếu em có thể. Hãy mỉm cười trước những hạnh phúc mới cuộc sống dành cho em. Vì bên em còn có những điều tốt đẹp khác đáng để em lưu tâm nhiều hơn, có những niềm vui khác sẽ trọn vẹn nhiều hơn…và hãy mỉm cười khi bên em còn có anh.
có thể!
Trả lờiXóaMà cs vốn thế mà!