Chủ Nhật, 11 tháng 11, 2012

Phố chiều nay

19:38   11 thg 11/ 2012    Lời bình 3    233 Lượt xem         Công khai



Trong tia nắng nhạt của buổi chiều ngoan, trong tiếng đàn chiều của từng cơn gió nhẹ vi vu…tiếng lá khô rơi khẽ chạm nhẹ trong tim anh như khắc khoải những đợi mong. Chớm đông, chiếc lá vàng cố chấp cũng vừa rơi, và có phải một tình yêu mùa thu cũng đã mãi mãi chìm vào giấc ngủ sâu. Anh thênh thang bước nhẹ, anh khẽ ai oán tiếng tâm hồn trên từng góc phố thở than. Quán cóc chiều nay sao tẻ nhạt đến lạ lùng, ô cửa sổ ngôi nhà cuối phố chẳng còn mở hờ một cánh như mọi khi. Và có vẻ tâm hồn như rêu hóa, những cảm xúc đời thường anh mang như đã bắt đầu khẽ chai sạn từ lâu…




Chiều ngoan ư, hay chiều buồn lãng đãng với những vần thơ nho nhỏ. Anh chợt chạnh lòng, nhìn con phố khẽ bước qua mùa thu, với con người như đổi khác với lắm những u buồn. Tiếng ngón tay mỏi lách cách va vào từng thân cây bằng lăng xù xì. Tiếng trống vắng của tâm hồn ru lên bao điệp khúc như trĩu lặng con tim. Con đường sao hôm nay như vàng vọt hẳn, chẳng phải vàng vì những chiếc lá thu rủ xuống che kín những khúc cong, hay tại những vệt xước lồi lõm bởi thời gian, cũng không phải bởi sự xô bồ của cuộc sống xinh tươi. Mà vàng vọt vì những ánh nắng yếu ớt cứ thoải mái nghiêng mình rũ xuống tất cả. Cây lẻ loi, vươn những cành khô xơ xác mặc cho nắng đi qua, mặc cho cơn mưa đêm nào vẫn rớt làm cho lòng thêm tê tái…



Cây sầu, phố sầu, con người sầu hay hình như mọi thứ đều đang sầu vì chợt nhớ mùa thu. Đông mang cái hương lạnh về, mang tiếng thở than của những kẻ cô liêu, ôm những quạnh quẽ rít lên từng tiếng bên nhưng bóng tối u hoài. Đông mang nỗi trống vắng thổi thêm những khô cằn, lên bao con tim như đang dần khô cỗi với mùa qua. Hay đông cũng chì là mùa đang xốn xang với những tiếng gió, nơi phương trời lạ rủ những cơn lạnh khẽ ùa về. Người người như khẽ cựa mình trước cơn rét đầu đông, con tim ai như ngủ yên chợt run run vì giật mình trong những nỗi niềm tê tái.



Có phải anh đang thở than, hay anh đang gán ghép bản thân mình cho tất cả. Và cứ thế anh lạnh lùng đổ lỗi cho mùa đông. Đông có tội gì với anh kia chứ? Chắc là chẳng có đâu…bởi vì chính anh như đang yếu đuối dằn vặt mình bên khung trời của kỉ niệm đã qua. Chiều thênh thang là thế, lòng anh chợt lạnh vì những tiếng khóc nơi khoảng lặng của tâm hồn. Chiều trên phố ngoan là thế, sao anh mong ô cửa sổ cũ kĩ như mọi chiều sẽ hé, sẽ có ai đăm chiêu nhìn về dưới gốc bằng lăng như quạnh quẽ. Sẽ ru khẽ mái tóc, ru khẽ tiếng cười để cho lòng những bâng quơ như cánh hoa nào hé vội. Vần thơ cũ anh vẫn dành trong ô cửa nhỏ của tâm hồn. Anh vẫn khẽ đọc nhẹ nhàng trên mỗi bước chân…đi dưới phố chiều ngoan, sao anh chợt mông lung một niềm nhớ. Chợt chạnh lòng nhìn những kỉ niệm đi qua…



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

gionuimayngan2012@yahoo.com