Thứ Ba, 30 tháng 10, 2012

Con tim sẽ vui trở lại

22:46 30 thg 10/ 2012     Lời bình      30    2547 Lượt xem     Công khai



Anh nghe thấy tiếng gió lùa sâu những hơi sương se lạnh của buổi trời đêm vào em. Anh nghe tất cả như đang chỉ còn là gì yếu đuối nhất đọng trên hàng mi ướt nhòa. Và anh nghe những tiếng thổn thức vì điều gì đó đang diễn ra bất chợt làm dậy sóng trong em. Anh nghe…và  anh đang cố nghe để thầm hiểu sâu hơn những ẩn khuất trong đó, anh sẽ cố… và sẽ cố đuổi sạch đến tận cùng những ưu tư ấy ra khỏi kí ức của đêm lạnh trong em.






Bởi anh hiểu, và anh đang cố thấu hiểu tất cả. Những gì giấu kín, những gì đang âm thầm làm em khóc trong đêm tối. Không hiểu anh sợ hay anh cố lảng tránh, mà khi nghe ai đó khóc anh lại thấy run hết người. Như có một hơi lạnh nào đó đang chạy dọc sống lưng làm anh khẽ như rùng mình, anh bối rối trước những mớ hỗn độn ẩn sâu trong dòng lệ và những tiếng nấc. Anh cố nhoai mình để lấy những bình tĩnh đẩy lùi nó trôi đi. Em đang hụt hẫng vì mất đi cái gì đó thì anh lại cảm thấy yếu mềm trước những giọt nước mắt của em…






Anh mong gió đêm nay sẽ không lạnh, không thổi trong em những làn hơi buốt giá, mà chỉ là những hơi ấm còn dư âm lại từ ánh hoàng hôn buông xuống nơi chiều vàng huyền ảo. Anh mong bầu trời hôm nay sẽ sáng thêm một vì sao để em thấy nó một thiên thần bé nhỏ và rất đỗi bình yên…để em cảm thấy yêu thương như gửi về phía ngôi sao ấy. Những tinh tú, những điều nguyện ước mãi mãi tồn tại trên dòng sông của dải ngân hà lung linh. Những phiền muộn sẽ dần dần tắt khi những dòng lệ cũng dần cạn trên khóe mi em. Và anh muốn thấy lắm một nụ cười an nhiên trên đôi môi ấy, anh muốn nghe lắm một giọng nói không yếu ớt như lúc nào… Anh muốn thấy em vui dù chỉ là một trạng thái, hay icon cảm xúc trên màn hình Desktop. Dù chỉ là cố gượng gạo nhưng anh vẫn mong nó trôi qua thật nhẹ nhàng.






Và khi đêm dần qua anh muốn nghe thấy tiếng em thôi thở dài…mà tất cả chỉ còn lại là một cô bé ngủ ngon, say nồng bên những giấc mộng về ánh bình minh. Tất cả chỉ còn là những khoảng không của kí ức, tất cả trôi qua mỗi phút sẽ lùi dần vào miền xa xôi trong sâu thẳm những góc khuất của tâm hồn đang ngủ quên. Tất cả…và tất cả sẽ chẳng còn lại gì trong em. Mọi chuyện cũng đang dần trôi qua, những ảm đạm, những gì bất chợt sảy ra trong em và làm cho em buồn, làm cho em rơi những giọt lệ sẽ dần ra đi. Thiên thần ấy mãi mãi tồn tại trong em và vẫn sáng trên bầu trời kia. Hãy nhắm mắt và ngủ thật ngon trong bình yên mãi mãi của màn đêm. Để ánh bình minh tới sẽ hong khô tất cả, đem niềm vui sẽ lại trở về và con tim em sẽ thấy vui trở lại.

Thứ Sáu, 26 tháng 10, 2012

Mãi mãi cho em...!

22:17 26 thg 10 /2012   Lời bình 47    Nguồn trích 0    4312 Lượt xem    Công khai


Những vụn vỡ của những giấc mơ đầu đời vô tình làm con tim anh như băng giá. Những tưởng hạnh phúc là điều gì đó thật lớn lao khi hai trái tim đều hướng về nhau, dành trọn vẹn cho nhau tất cả không hối tiếc. Tình đến nhẹ nhàng và ra đi trong anh cũng rất nhẹ nhàng, em lướt qua anh như một cơn gió thoảng hương mùa hè với mùi của những bong bóng mưa  phập phồng rồi vỡ òa trong bao cảm xúc. Như nắng mùa thu mang chút giản dị lãng mạn, nhưng rất đỗi dịu dàng…Đông qua xuân đến bốn mùa yêu thơ mộng trong tim anh dâng trào, tình  trôi qua từng giây từng phút của mỗi ngày thiên đường…




Hạnh phúc quá, đẹp quá rồi đau đớn cũng khó cất lên những tiếng thét gào. Anh chỉ biết lặng câm nuốt từng dòng lệ vào sâu tận đáy lòng khi nhìn em cất những bước dần xa anh. Những bình yên anh dành cho em hôm nào không đủ để giữ bước chân em ở lại, những bốn mùa yêu thương dịu ngọt cũng chẳng đủ lưu luyến em dù chỉ một cái quay lưng ngoái nhìn lại về phía anh như đang gục ngã ngóng nhìn theo. Từng giọt buồn cứ thế rơi vào những vụn vỡ của ngày qua, anh còn tưởng như anh không thể đứng lên được nữa. Từng đêm anh vùi mình trong men cay của bóng tối, rít từng cơn đau bên những tiếng gió lạnh vô hồn của những hạt mưa rơi ngoài thềm. Thời gian quanh anh , mọi thứ quanh anh khi ấy như là một điều vô nghĩa…




Tất cả quá khứ, tất cả nỗi đau, niềm hạnh phúc qua từng ngày, qua từng giây phút khó khăn của dòng thời gian. Anh như thấm vào mình tất cả, mọi thứ như đã xóa nhòa trong tiềm thức nhưng lâu lâu trong những kí ức bất chợt ùa về nó vẫn vô tình làm anh đau nhói. Từng cơn đau khẽ cuộn trong lòng bởi vết thương vẫn còn đó, những khoảng lặng, góc khuất vẫn còn đang mải miết u mê đi tìm hình bóng em trong quá khứ của những giấc mơ… Nhưng mỗi ngày trôi qua anh như học được cách quen dần với nó, học được cách mạnh mẽ hơn hôm nào. Không còn buồn, cũng chẳng còn u mê mà chỉ còn lại anh một con người khô cứng, một gương mặt trầm buồn và một trái tim lạnh giá bước qua bốn mùa cô liêu.




Xuân đi hạ sang tới khi thu tàn chạy về đông lạnh lẽo, ngày ngày anh vẫn sống vẫn cứ vui cười, vẫn làm việc và vẫn chạy theo những chân lý của đời anh. Vì đâu đó trong anh vẫn còn văng vẳng một lời nói của  Xukhômlinski :‘’Con người sinh ra không phải chỉ để tan biến đi như một hạt cát vô danh. Họ sinh ra để in dấu lại trên mặt đất, in dấu lại trong trái tim người khác’’…


Có lẽ em cũng đã in dấu được trong trái tim anh. Nhưng giờ đây khi tất cả quá khứ đã lùi xa hơn về quá khứ, anh dần tìm lại con người của chính mình. Anh cũng đã yêu, đã  cảm nhận tình yêu một cách say đắm. Người ấy đến bên anh nhẹ nhàng cũng từ những vụn vỡ không đáng của mối tình thơ ngây. Người ấy hiểu anh như em đã từng hiểu anh, yêu anh như em đã từng yêu anh. 




Tất cả đã lùi xa, anh cũng không còn những cảm giác đau, hay nhớ em nhiều khi đêm trong căn phòng trống. Không còn cảm thấy lạnh lẽo khi thấy trời thu sang, hay khi cơn mưa nào đó vô tình rớt trong trời đêm. Người đã đến, đã xoa dịu trong anh tất cả, đã dành cho anh trọn vẹn một tình yêu mới với những hạnh phúc lớn lao. Anh đang từng ngày ấm áp bên hạnh phúc ấy, đang cảm nhận và anh cố gắng trân trọng từng phút giây mà mình đang có.




Cám ơn em mối tình đầu khi đã cho anh một tình yêu đầu tiên thật đẹp, và cám ơn em khi đã rời bỏ anh ra đi để cho anh biết thế nào là cảm giác mất đi một người thương yêu. Cảm giác thế nào là đau khổ, là hụt hẫng và cảm giác lạnh lẽo khi cô đơn…để khi tất cả trôi qua đi anh như mạnh mẽ hẳn và luôn là người biết suy xét về mọi điều một cách khách quan hơn. Anh biết trân trọng những gì anh đang có và quí trọng tình cảm của người anh thương yêu…và anh chúc em bên vùng trời ấy sẽ tìm được chốn bình yên nhất trong dòng đời.



Cám ơn em người đến sau nhưng là người mà anh cảm thấy thương yêu nhất, trân trọng nhất hơn mọi điều mà anh có. Cám ơn đã đến với anh không màng đến những miệng lưỡi của thế gian, cám ơn vì đã cố hiểu anh theo nghĩa của một tâm hồn. Dần dần em như không thể thiếu trong anh, qua đi từng ngày, từng giờ anh đều muốn nghe được giọng nói ấy. Và muốn nhìn thấy nụ cười ấy nhẹ nhàng trong từng giấc ngủ ngon.



Cuộc sống vốn nghiệt ngã nhưng luôn công bằng với mỗi ai, luôn không bao giờ lấy đi tất cả để giết chết một cuộc đời. Lấy đi hạnh phúc nhỏ nhoi để dạy con người cách biết quý trọng một hạnh phúc lớn lao hơn. Lấy đi của anh một vùng trời nhỏ nhoi và đã trả lại cho anh cả bầu trời là em. Và bây giờ đôi lúc anh vẫn cười bên ly café đen một mình vào buổi sớm. Anh thầm cảm ơn đời cám ơn cuộc sống với một câu nói nữa khắc dấu mãi trong tim anh



Kalil Gibran: “Cám ơn đời mỗi sớm mai thức dậy. Ta được thêm ngày nữa để yêu thương”...


và anh sẽ mãi mãi sống bên em với trọn vẹn tất cả tình thương yêu nhất dành cho em. Người yêu bé nhỏ…



HẠNH PHÚC ?
Hạnh phúc là khi em có anh
Bao đời mà vẫn cứ loanh quanh?
Khoe văn dẫn đến duyên tan nát
Cậy võ làm cho phận chẳng lành
Vậy chớ ra oai vì khỏe sức
Đừng nên cậy mẽ bởi nhiều "sanh" *
Mong êm?Thôi nhé đừng tham của
Muốn ấm –thì nên giữ lấy danh
Từ Đức Khoát
1-11-012
* Đơn vị nhỏ nhất của dolar hay dùng trong khẩu ngữ
Trả lời nhận xét này
•   
o    Lãng tử đa tình
o   
o    11:13 9 thg 11 2012
o   
XIN CÁM ƠN SỰ CHỈ GIÁO CỦA ANH PHÚ THỌ THỌ!  
Thật lòng đa tạ tấm lòng anh
Nhân thế duyên tình mãi quẩn quanh!
Chắp nối yêu thương từng mảnh nát
Đắp bồi ân nghĩa những ngọt lành
Dám đâu khi dễ người hèn sức
Ấy thế nào chê bạn hiếu sanh
Ngẩng mặt nhìn đời không sợ của
Dọc ngang chẳng thiết cái hư danh


Thứ Tư, 17 tháng 10, 2012

Anh muốn...!

16:06 17 thg 10 /2012   Lời bình 21       2252 Lượt xem


Anh muốn cùng em tay trong tay ngắm nhìn ánh bình minh mỗi buổi sớm mai khi em thức giấc, cùng em đón những tia nắng ấm áp, cùng em nghịch những giọt sương mai long lanh đọng trên những chiếc lá cây buổi sớm. Cùng em dạo chơi trên bờ biển nắng nghe những tiếng sóng vỗ rì rào vỗ về bờ cát.



   



Anh muốn cùng em ngồi bên nhau ngắm ánh hoàng hôn đỏ thắm khi chiều về, hứng những cơn gió man mát dịu nhẹ thổi vào tình yêu  hai chúng ta những khúc nhạc tình ấm áp.







 



Anh muốn cùng em ngắm sao trời vào mỗi buổi đêm, anh và em cùng chọn cho mình một ngôi sao trên bầu trời và dành trọn tình cảm cho nhau trên ấy…Tung tăng chạy nhảy và vui đùa cùng trăng.



   



Anh muốn được bên em tay trong tay, đi trên con đường mùa xuân đầy những mầm xanh non mơn mởn, thơ ngây, dịu nhẹ xanh mướt như mái tóc em. Và đi trên con đường đầy sắc đỏ của mùa hạ, và tràn ngập sắc tím của những hoa bằng lăng hòa mình vào nhịp sống năng động ấy, như vẻ cá tính hồn nhiên của em. Mùa thu anh cùng em hứng những làn gió heo may, cùng nhau tận hưởng cái hơi se lạnh của mùa đông, và những tia nắng vàng ấm áp của mùa hạ, cùng nhau đi trên những con đường rợp những bóng cây hoa ngọc lan. Mùa đông anh muốn được bên em ôm em vào lòng thổi vào em những hơi ấm nhẹ nhàng sưởi ấm cho lòng em sua tan đi cái lạnh giá của mùa đông.


 



Anh muốn cùng em đùa nghịch dưới trời mưa, hay che chở cho em khi trời nắng gắt…Bên em thật bình yên, anh sẽ là bờ vai, là điểm tựa, là nơi mà em sẽ luôn hướng đến. Và anh muốn anh và em tay trong tay vượt qua mọi trông gai cuộc sống, dẫu biết có đôi khi làm hai ta yếu lòng, làm hai ta giường như say nắng nhưng cuối cùng ta sẽ vượt qua mọi điều, sẽ trở về bên nhau và mãi thuộc về nhau, mãi mãi là của nhau. Anh sẽ chăm sóc cho em lo lắng cho em khi em ốm đau bệnh tật…Bên nhau tới răng long đầu bạc nhé em.



Anh muốn làm làn gió
Vờn quanh mái tóc em
Là nước trong suối mát
Vỗ về bờ vai em
Anh muốn làm con ong
Hút nhụy em làm mật
Muốn tình anh đẹp nhất
Được em yêu vỗ về
Anh muốn làm bùa mê
Để tình em say đắm .
  • .
  • 21:44 17 thg 10 2012
Anh muốn cùng em đến bạc đầu
Răng long dù thế chẳng phai màu
Tình ta mãi trẻ cùng năm tháng
Nguyện ước cùng nhau tát bể sầu


Thứ Sáu, 5 tháng 10, 2012

Cuối thu

18:37 5 thg 10 2012     Lời bình 18        01390 Lượt xem

Tháng mười thu vẫn còn đó, bầu trời vẫn thanh cao những dịu mát, trần gian vẫn khoác lên mình tấm áo vàng mơ mộng đẹp đến lung linh. Anh vẫn say vẫn ngẩn ngơ mỗi khi nhìn về phía bầu trời ấy. Anh vẫn mơ và anh vẫn ước những gì bình yên mãi chạy tới bên em. Anh vẫn đi dưới đời nghiệt ngã, anh vẫn không chùn bước với những khao khát của tuổi trẻ lớn lao. Những bước chân anh không mỏi vẫn tìm một bến bình yên bên khung trời tháng mười dần dần chào đón đông sang gần hơn với đất trời.

 

Thoảng hương của dòng sông Hội thoảng trong gió heo may, thoảng mùi  nhài trắng tinh khôi vẫn nồng nàn ngây ngất. Vẫn đi sâu trong tâm hồn anh những dịu vợi không phai, anh vẫn nhớ như in cái mùi hương ấy. Nơi anh vẫn hay say đắm đứng lặng yên dưới một góc nhỏ... mái nhà cổ rêu phong, bên cây bàng của thu xơ xác lá đỏ dần dần cách xa cành khẳng khiu. Những bụi trần vẫn bám dày thêm từng ngày, những cũ kĩ vẫn còn đó và ghi dấu ấn thời gian. Nét cổ kính nét mộc mạc vẫn không mờ đi dấu vết in hằn theo năm tháng…và mãi là chốn bình yên khắc sâu trong niềm nhớ của kí ức anh.




Tuổi xuân ngày ấy trên sông xuân
Rẽ dòng sông Hội, lòng trào dâng
Thuyền đi như lướt trên sông nước
Lướt cả trời xuân, dáng em thân



Anh khua mái chèo đẩy thuyền đi
Sóng nước lăn tăn những vòng bi
Gió xuân thổi nhẹ, trời xanh quá
Lục bình trôi nổi, tím khắc ghi



Phố Hội về khuya, đèn nhiều quá
Đèn lồng trắng đỏ, rực trời đêm
Nhà cổ, tường rêu xanh lấp lóa
Dưới ánh trăng mờ, ngói nở hoa…


Một vành trăng khuyết chốn trời xa
Một ngôi sao nhỏ, như đôi ta
Đàn khuya dìu dặt, tình xa vắng
Tiếng hát ai bay giữa đêm trăng



Em tựa vai anh ngắm trăng thanh
Giữa trời phố Hội sáng long lanh
Sương lạnh về khuya, tình nồng ấm
Nhà ai đèn đỏ, thắm yêu thương…




Với đời người đôi lúc anh vẫn mỏi mệt trên những con đường của hiện tại, đôi lúc như thế ta lại dừng chân để hít những dư vị của đất trời. Và với thu anh như muốn hít hết tất cả những hương tự nhiên mà thu đang có vào cất giữ thật sâu trong tâm hồn. Anh cảm nhận những điều nhẹ nhàng ấy để tìm những phút như bình yên. Bởi đôi khi trong cuộc sống anh vẫn muộn phiền bên những ưu tư, anh vẫn hay u sầu ở một phút giây nào đó, và thoáng giây chán trường ấy anh lại dành cho mình một không gian yên tĩnh để cân bằng lại chính mình. Anh cố suy ngẫm thật nhiều điều, và ta đan xen tất cả để kiếm tìm chút dung hòa trong những đống bộn bề ngổn ngang…



Thu giúp Anh như cảm nhận lòng người bao dung hơn, giúp anh như lắng nghe tất cả những âm hưởng của cuộc sống muôn màu dịu nhẹ như một bản nhạc du dương. Thu làm anh như mê mẩn tất cả trong men say của đất trời. Tình cảm con người, tình yêu đôi lứa cứ thế lớn dần theo khoảng thời gian ta bước tới. Anh yêu và đã yêu say đắm nhưng anh cũng đã từng lỗi hẹn cùng ai. Nhưng đâu phải đời người chỉ cho phép anh chỉ yêu một người, và chỉ yêu một lần. Đâu phải duyên số kết thúc với anh khi tất cả đã là những vụn vỡ mỏng manh. Anh vẫn đến bên khung trời mộng mơ nào đó và không thôi những hy vọng về miền hạnh phúc của một bến yêu…



Có thể đôi lúc anh nhận lại chỉ là những điều gì ngộ nhận, có thể với anh tình yêu thực sự còn là một dấu chấm hỏi lớn trong anh. Và tình yêu có thể đến và cũng có thể rời xa anh như một cơn gió, như mùi hương nào lan tỏa trong không gian những nhẹ nhàng rồi cũng ùa vào trong những bầu trời rộng lớn. Nhưng cho dù đó có là bến đậu dậy sóng, có là những vụn vỡ như mối tình đầu tiên thì anh vẫn chẳng có một chút gì gọi là hối tiếc. Và trong cái khoảnh khắc thu vẫn bên anh nhẹ nhàng, anh sẽ tận hưởng những phút trôi qua thật bình yên. Để anh dành một chút hơi ấm sưởi lòng mình khi gió đông sang. Tháng mười, thu vẫn còn đó…bầu trời vẫn mãi những bình yên.....


Trời thu đã đến rồi đây
Hoàng hôn buông đỏ khúc sông dầy
Tiên đưa em đi từ dạo ấy
Mà lòng anh ngỡ mơi qua thôi!

trời vào thu đất trời buồn đến lạ
dù mùa thu này nắng vẫn tỏa trên cao
nụ cười nào nhớ hoài như bếp lửa
ấm lòng này những ngày nữa đông sang
  • Lãng tử đa tình
    Cũng thường thôi những hoang vắng sinh buồn
    Đâu có phải cứ thu là vui mãn
    Giữa nắng Xuân, cô độc liệu có vui?
    Những vương mang thôi cứ để êm trôi
    Cho thanh thản những tháng năm hoang lạnh!
  • nhất chi hoa 一枝花
    nếu thanh thản những tháng năm hoang lạnh
    xin một đời cô độc giữa đơn côi?
    một lần thôi trong cuộc đời ta cố
    yêu một người để vạt nắng xuân vui!
    dòng đời trôi...
    vô tình ta sẽ gặp!
  • Lãng tử đa tình

    Anh muốn cố tình gặp em cơ!

      • .
      • 14:10 6 thg 10 2012
      Vai kề đầu tựa tóc em buông
      Ngát ngát hương thơm là lạ vương
      Ngất ngây say đắm men tình ái
      Chợt nhớ bâng khuâng đoạn tình trường
      • Lãng tử đa tình
        Tình vọng vào hồn mấy hồi chuông
        Con tim mềm yếu cứ tương vương
        Rộn ràng đêm xuống mơ ân ái
        Bình minh thức tỉnh mộng canh trường
    • .
      • .
      • 14:07 6 thg 10 2012
      Thu đã xa dần thêm nhớ nhung
      Phố Hội gợi nỗi nhớ khôn cùng
      Dấu yêu ngày nào còn vương phủ
      Lòng vẫn nặng mang mối tình chung

      • honui
      • 20:32 5 thg 10 2012
      Đêm Hội An đêm không màu đen
      Phố chợt trắng như là sương là nắng
      Phố chợt mặn khi một làn gió thoảng
      Khúc khích buồn khi phố chợt xa em

Thứ Hai, 1 tháng 10, 2012

Khoảng trống

16:46 1 thg 10 /2012    Lời bình 6     693 Lượt xem

Anh hoang mang đi tìm chút hương dại, nỗi buồn anh chợt thoáng rớt mỏng manh…

Đêm gầy trong tiếng gió miên man, lạnh run run trong bầu trời huyễn hoặc những mù sương. Đêm lay lắt tâm hồn đi ngược xuôi về từ những miền gió xa. Cố gắng gom nhặt những yêu thương, gói gém thêm cho một phút tình nồng đầy thao thức. Và những hoang hoải anh trằn trọc không yên, những phút lặng tĩnh tâm giữa cung nhạc vắng lặng đến vô thường. Một cõi không trong suốt đến lạ, một phút huyền mơ anh chỉ cố díu dắt khôi nguyên thêm vơi những vẹn đầy.

Biết bao nhiêu yêu thương dấu kín vào nơi những con đường. Biết bao nhiêu vụng dại anh đã cất khẽ vào một góc ngoan chưa thức tỉnh. Mọi con đường thì vắng, mà những nỗi đau anh rơi mỗi lúc chỉ một đông hơn. Thoảng qua tim, là một chút hương thơm, yếu ớt, còn bám phủ bởi một màn sương đêm, đang sầu úa…


Có bao giờ anh ngồi đếm thời gian, nhìn tích tắc của vô định, mà hát khẽ những tiếng vọng sầu, âm u. Có bao giờ anh lại vuột mình lạc thênh thang đến thế. Để thấm tan trong giấc đêm một chút tâm hồn không dối trá, để cho mình bình yên…

Đã có khi anh vướng víu nơi mấy bận đường, quấn những sợi chỉ mỏng kết rối, len lén đi qua từng thoảng sắc miên buồn. Hôm qua đấy, khi cơn mưa thu cuối mùa gọi tên em trong một giọt mơ ấm áp. Anh giật mình chỉ biết ngỡ tình phai… Có lẽ nửa đêm tâm hồn thèm một hơi ấm, hạnh phúc xa xỉ bỗng dần hóa hư không. Những vệt đen mỗi lúc như một co ngắn lại, khóa chặt, và đóng kín mọi con đường vào trong những góc chứa niềm vui.  Chỉ còn lại là một cánh vạc bay lẻ loi, rên xiết tên em trong những thoảng mưa phủ đầy… và ướt đẫm đôi vai. Chỉ còn lại là những giọt nắng khô mềm, không ướt át cũng chẳng thể đủ tịnh yên. Khi anh đang trông chờ ngày mai, khi trời sáng. Cơn gió đêm qua đi, sẽ vuốt nhọn một niệm sờn, để tạo thành một mũi tên và bắn xuyên qua tất cả miền của quá khứ ngày hôm qua.

Người thương ơi! Trong tiếng gọi đêm vô thường, anh chỉ xin giữ cho mình một chút ít yêu thương gom nhặt làm kỉ niệm dấu trong tim. Còn thì anh xin trả lại vào khoảng không, để tình tan vào mộng, để tình thấm vào không…
Biết bao giờ ai đó mới có thể lấp đầy biển hồ anh, một con đường phẳng chứa những bụi xanh hoa vàng. Chứa mái tóc mun trải dài trên từng thảm lá vàng mùa thu. Chứa cả bầu trời lũ chim hát bình yên, ru đời vào quên lãng để sống với những tháng ngày miên du.


Biết bao giờ những yêu thương xa xôi có thể đến và lấp đầy đi anh một khoảng trống. Không tĩnh lặng, nhưng cũng chẳng chút tầm thường. Bao giờ thì cuộc đời mới thôi thu về anh một cõi. Để thêm một lần được hát với những dòng sông. Thêm một lần lại khát cháy, lại tan chảy đến mặn nồng. Và thêm một lần nữa biết thế nào là một con đường thật sự thuộc về anh. Và biết đến thêm những góc khuất khác luôn giàu điều bí mật.


Là xót xa, là hạnh phúc, hay đơn giản chỉ là một chút ít cho lặng yên. Có lẽ khi ấy anh cũng sẽ tạm vừa lòng cho mình thêm một ít thời gian. Lại xếp một đôi vần thơ vào trang giấy mới, chỉ vừa mới mở khẽ một ước mơ mình được bên nhau....




Có lẽ khi bình yên là khoảng trống được lấp đầy. Và bao nhiêu để lấp đầy một khoảng trống…?


  • .
  • 22:14 3 thg 10 2012
Xem ra tình cũ nhớ không sai
Bâng khuâng lưu luyến ai hỡi ai
Để thời gian trôi vào dĩ vãng
Lòng vẫn đa mang chẳng nhạt phai
  • Lãng tử đa tình
    Xem ra tình cũ vẫn miệt mài
    Từng đêm bên gối lạnh vắng ai
    Thôi nhé đường em em cứ bứớc
    Để anh cô độc với đêm dài