22:17 26 thg 10 /2012 Lời bình 47 Nguồn trích 0 4312 Lượt xem Công khai
Những vụn vỡ của những giấc mơ đầu đời vô tình làm con tim anh như băng giá. Những tưởng hạnh phúc là điều gì đó thật lớn lao khi hai trái tim đều hướng về nhau, dành trọn vẹn cho nhau tất cả không hối tiếc. Tình đến nhẹ nhàng và ra đi trong anh cũng rất nhẹ nhàng, em lướt qua anh như một cơn gió thoảng hương mùa hè với mùi của những bong bóng mưa phập phồng rồi vỡ òa trong bao cảm xúc. Như nắng mùa thu mang chút giản dị lãng mạn, nhưng rất đỗi dịu dàng…Đông qua xuân đến bốn mùa yêu thơ mộng trong tim anh dâng trào, tình trôi qua từng giây từng phút của mỗi ngày thiên đường…
Hạnh phúc quá, đẹp quá rồi đau đớn cũng khó cất lên những tiếng thét gào. Anh chỉ biết lặng câm nuốt từng dòng lệ vào sâu tận đáy lòng khi nhìn em cất những bước dần xa anh. Những bình yên anh dành cho em hôm nào không đủ để giữ bước chân em ở lại, những bốn mùa yêu thương dịu ngọt cũng chẳng đủ lưu luyến em dù chỉ một cái quay lưng ngoái nhìn lại về phía anh như đang gục ngã ngóng nhìn theo. Từng giọt buồn cứ thế rơi vào những vụn vỡ của ngày qua, anh còn tưởng như anh không thể đứng lên được nữa. Từng đêm anh vùi mình trong men cay của bóng tối, rít từng cơn đau bên những tiếng gió lạnh vô hồn của những hạt mưa rơi ngoài thềm. Thời gian quanh anh , mọi thứ quanh anh khi ấy như là một điều vô nghĩa…
Tất cả quá khứ, tất cả nỗi đau, niềm hạnh phúc qua từng ngày, qua từng giây phút khó khăn của dòng thời gian. Anh như thấm vào mình tất cả, mọi thứ như đã xóa nhòa trong tiềm thức nhưng lâu lâu trong những kí ức bất chợt ùa về nó vẫn vô tình làm anh đau nhói. Từng cơn đau khẽ cuộn trong lòng bởi vết thương vẫn còn đó, những khoảng lặng, góc khuất vẫn còn đang mải miết u mê đi tìm hình bóng em trong quá khứ của những giấc mơ… Nhưng mỗi ngày trôi qua anh như học được cách quen dần với nó, học được cách mạnh mẽ hơn hôm nào. Không còn buồn, cũng chẳng còn u mê mà chỉ còn lại anh một con người khô cứng, một gương mặt trầm buồn và một trái tim lạnh giá bước qua bốn mùa cô liêu.
Xuân đi hạ sang tới khi thu tàn chạy về đông lạnh lẽo, ngày ngày anh vẫn sống vẫn cứ vui cười, vẫn làm việc và vẫn chạy theo những chân lý của đời anh. Vì đâu đó trong anh vẫn còn văng vẳng một lời nói của Xukhômlinski :‘’Con người sinh ra không phải chỉ để tan biến đi như một hạt cát vô danh. Họ sinh ra để in dấu lại trên mặt đất, in dấu lại trong trái tim người khác’’…
Có lẽ em cũng đã in dấu được trong trái tim anh. Nhưng giờ đây khi tất cả quá khứ đã lùi xa hơn về quá khứ, anh dần tìm lại con người của chính mình. Anh cũng đã yêu, đã cảm nhận tình yêu một cách say đắm. Người ấy đến bên anh nhẹ nhàng cũng từ những vụn vỡ không đáng của mối tình thơ ngây. Người ấy hiểu anh như em đã từng hiểu anh, yêu anh như em đã từng yêu anh.
Tất cả đã lùi xa, anh cũng không còn những cảm giác đau, hay nhớ em nhiều khi đêm trong căn phòng trống. Không còn cảm thấy lạnh lẽo khi thấy trời thu sang, hay khi cơn mưa nào đó vô tình rớt trong trời đêm. Người đã đến, đã xoa dịu trong anh tất cả, đã dành cho anh trọn vẹn một tình yêu mới với những hạnh phúc lớn lao. Anh đang từng ngày ấm áp bên hạnh phúc ấy, đang cảm nhận và anh cố gắng trân trọng từng phút giây mà mình đang có.
Cám ơn em mối tình đầu khi đã cho anh một tình yêu đầu tiên thật đẹp, và cám ơn em khi đã rời bỏ anh ra đi để cho anh biết thế nào là cảm giác mất đi một người thương yêu. Cảm giác thế nào là đau khổ, là hụt hẫng và cảm giác lạnh lẽo khi cô đơn…để khi tất cả trôi qua đi anh như mạnh mẽ hẳn và luôn là người biết suy xét về mọi điều một cách khách quan hơn. Anh biết trân trọng những gì anh đang có và quí trọng tình cảm của người anh thương yêu…và anh chúc em bên vùng trời ấy sẽ tìm được chốn bình yên nhất trong dòng đời.
Cám ơn em người đến sau nhưng là người mà anh cảm thấy thương yêu nhất, trân trọng nhất hơn mọi điều mà anh có. Cám ơn đã đến với anh không màng đến những miệng lưỡi của thế gian, cám ơn vì đã cố hiểu anh theo nghĩa của một tâm hồn. Dần dần em như không thể thiếu trong anh, qua đi từng ngày, từng giờ anh đều muốn nghe được giọng nói ấy. Và muốn nhìn thấy nụ cười ấy nhẹ nhàng trong từng giấc ngủ ngon.
Cuộc sống vốn nghiệt ngã nhưng luôn công bằng với mỗi ai, luôn không bao giờ lấy đi tất cả để giết chết một cuộc đời. Lấy đi hạnh phúc nhỏ nhoi để dạy con người cách biết quý trọng một hạnh phúc lớn lao hơn. Lấy đi của anh một vùng trời nhỏ nhoi và đã trả lại cho anh cả bầu trời là em. Và bây giờ đôi lúc anh vẫn cười bên ly café đen một mình vào buổi sớm. Anh thầm cảm ơn đời cám ơn cuộc sống với một câu nói nữa khắc dấu mãi trong tim anh
Kalil Gibran: “Cám ơn đời mỗi sớm mai thức dậy. Ta được thêm ngày nữa để yêu thương”...
và anh sẽ mãi mãi sống bên em với trọn vẹn tất cả tình thương yêu nhất dành cho em. Người yêu bé nhỏ…
HẠNH PHÚC ?
Hạnh phúc là khi em có anh
Bao đời mà vẫn cứ loanh quanh?
Khoe văn dẫn đến duyên tan nát
Cậy võ làm cho phận chẳng lành
Vậy chớ ra oai vì khỏe sức
Đừng nên cậy mẽ bởi nhiều "sanh" *
Mong êm?Thôi nhé đừng tham của
Muốn ấm –thì nên giữ lấy danh
Từ Đức Khoát 1-11-012
* Đơn vị nhỏ nhất của dolar hay dùng trong khẩu ngữ
Trả lời nhận xét này
•
o Lãng tử đa tình
o
o 11:13 9 thg 11 2012
o
XIN CÁM ƠN SỰ CHỈ GIÁO CỦA ANH PHÚ THỌ THỌ!
Thật lòng đa tạ tấm lòng anh
Nhân thế duyên tình mãi quẩn quanh!
Chắp nối yêu thương từng mảnh nát
Đắp bồi ân nghĩa những ngọt lành
Dám đâu khi dễ người hèn sức
Ấy thế nào chê bạn hiếu sanh
Ngẩng mặt nhìn đời không sợ của
Dọc ngang chẳng thiết cái hư danh
Ngát ngát hương thơm là lạ vương
Ngất ngây say đắm men tình ái
Chợt nhớ bâng khuâng đoạn tình trường
Phố Hội gợi nỗi nhớ khôn cùng
Dấu yêu ngày nào còn vương phủ
Lòng vẫn nặng mang mối tình chung
Phố chợt trắng như là sương là nắng
Phố chợt mặn khi một làn gió thoảng
Khúc khích buồn khi phố chợt xa em