Thứ Bảy, 22 tháng 12, 2012

EM ĐỪNG ĐUỔI XUA ANH EM NHÉ!

09:39 15 thg 7/ 2012     Lời bình 92    Nguồn trích 2     4102 Lượt xem     Công khai



Dù thế nào thì anh cũng đã yêu em

Cứ mặc kệ cho dòng đời xuôi mãi
Bến đậu, nơi nào, có ai biết được đâu
Thôi cứ để cho ngày mai lặng đến




Dẫu có thế nào thì anh cũng đã yêu em
Dẫu có nói hay lặng thầm từ chối
Thì sóng lòng, cũng đã vỗ trong anh
Em đừng chối, đừng đuổi xua em nhé


Con tim yêu, không có tội khi rung
Và em hỡi lửa tình yêu đã bén
Làm cách nào cho nó bớt lan nhanh
Em cứ mặc cho dòng đời xuôi chảy


Và mùa thương, cứ rạng rỡ hoa xuân
Cho ngát hương, và sắc màu cứ tỏa
Góp lời yêu, làm thêm đẹp nhân gian
Mà nói nhiều thì cũng vẫn là yêu


Dù ko nói thì lòng ngây đã lỡ
Cái duyên đời, ai cấm được nhau đâu
Thế em nhé, để lòng anh trọn nguyện
Em đừng buồn, đừng trách giận nghe em!
                            Lãng tử đa tình

ܓܨღღChân Tìnhღღܓ 
19:03 15 thg 7 2012
 

Không đề
.
Em đâu biết giữa biển đời dậy sóng
Thủy triều dâng theo con sóng ngược dòng
Có những lúc bão lòng ta xao động
Như biển khơi nổi bão tố cuồng phong
.
Rồi tất cả lại bình yên tĩnh lặng
Sau bão dông lại hát khúc dịu êm
Tim sục sôi rồi tim lại nguội mềm
Môi mằn mặn... theo dòng đời đi mãi
.
Một ngày kia trên chặng đường mê mải
Biết ai còn nhớ khoảnh khắc vừa trôi
Em thật tình... vì chẳng muốn dối gian
Đâu có giận đuổi xua đâu anh hỡi...?!


KHÁT

ĐINH VƯƠNG KHANH
Biển khát Bờ
Sóng cuộn dâng
ào ạt
lớp lớp
phá tan bờ...
Đất hạn khát mưa
Xé toang mình
nuốt chửng
từng hạt
từng hạt mưa...
Anh khát em
Lửa con tim
thổn thức
Oằn mình
vắt kiệt
những đê mê...
Trăng lõa thể
Đắm mình trong biển biếc
Sóng thoát y
Trào dâng khúc đam mê
Em lõa thể
Vẽ đường cong tuyệt mỹ
Chốn mê say anh lạc mất lối về
  • 19:03 15 thg 7 2012
Không đề
.
Em đâu biết giữa biển đời dậy sóng
Thủy triều dâng theo con sóng ngược dòng
Có những lúc bão lòng ta xao động
Như biển khơi nổi bão tố cuồng phong
.
Rồi tất cả lại bình yên tĩnh lặng
Sau bão dông lại hát khúc dịu êm
Tim sục sôi rồi tim lại nguội mềm
Môi mằn mặn... theo dòng đời đi mãi
.
Một ngày kia trên chặng đường mê mải
Biết ai còn nhớ khoảnh khắc vừa trôi
Em thật tình... vì chẳng muốn dối gian
Đâu có giận đuổi xua đâu anh hỡi...?!

  • khanh
  • 11:03 24 thg 8 2012
Bài thơ hay.Tôi đồng cảm với bạn đó.
Tặng bạn bài thơ KHÁT của tôi để bạn xem tôi YÊU đến cỡ nào nè!hihi...
Biển khát Bờ
Sóng cuộn dâng
ào ạt
lớp lớp
phá tan bờ...
Đất hạn khát mưa
Xé toang mình
nuốt chửng
từng hạt
từng hạt mưa...
Anh khát em
Lửa con tim
thổn thức
Oằn mình
vắt kiệt
những đê mê...
Trăng lõa thể
Đắm mình trong biển biếc
Sóng thoát y
Trào dâng khúc đam mê
Em lõa thể
Vẽ đường cong tuyệt mỹ
Chốn mê say anh lạc mất lối về.
Đinh Vương Khanh
Chúc bạn luôn thăng hoa trong cảm xúc và cuộc sống.
  • Lãng tử đa tình
    quá tuyệt vời bạn à! Cám ơn bạn đã tặng bài thơ rất cuồng!
    Mình có thể đăng nó lên được ko?
  • khanh
    • khanh
    • 23:22 24 thg 8 2012
    OK nhưng đừng quên đề tên tác giả nhé!hihi...
  • Lãng tử đa tình
    Huhuhuhu! mình chứ có phải là kẻ đáng khinh đâu?
    cám ơn bạn nhé!
    Chúc chiều mát nhé

    • ert
    • 00:16 28 thg 8 2012
    tình yêu đến rồi tình vội đi
    chẳng thể giữ trái tim em bên mình
    tôi thầm ước em luôn hạnh phúc
    anh... em chữ duyên ta có nhau
    chỉ vì ta thiếu chữ nợ...thôi
    • Lãng tử đa tình
      Hehehehehe! Cái chữ NỢ ấy, thật là ý nghĩa bạn à!
  • Yêu là nhớ
    "Yêu thôi, chưa đủ! Phải điên cuồng mới được!" và
    "Dù ko nói thì lòng ngây đã lỡ
    Cái duyên đời, ai cấm được nhau đâu"
    Thật tuyệt đấy Lãng Tử  mà "điên cuồng" là yêu đến mức độ nào vậy LT? 

Bức ảnh minh họa rất độc đáo.
Lẵng tử đa tình mà sao cũng phải buồn tình vậy ta?
  • Lãng tử đa tình
    Buồn vì ko có một mối CHÂN TÌNH!
    Cô đơn nên buồn bã đó!
    HL có thể giúp mình được ko?


Thứ Năm, 20 tháng 12, 2012

Bên em còn có anh

 21:19 2 thg 12/ 2012    Lời bình 11     538 Lượt xem       Công khai
Cuộc sống với lắm những bon chen, có những con người tấp lập cuốn vào những vòng xoay vô định ấy. Để rồi có lúc tự đánh mất bản thân, tự quên đi cái vốn có quý giá của lòng người đó là tấm chân thành. Quên đi hai chữ nghĩa tình, quên đi để rồi phút giây nào đó nhìn lại. Phút nào đó họ suy tư, họ lại tự cảm thấy mình hối hận, thấy mình đã làm sai những điều tưởng như nhỏ nhoi. Và đôi khi những nhỏ nhoi ấy, lại làm người ta mất tất cả…và cũng nhỏ nhoi ấy làm ai kia ngã gục, đau đớn đến tột cùng và sẽ đứng dậy với một nghị lực phi thường. Nghị lực quyết làm cho ai kia hiểu rằng…không bao giờ gục ngã, không bao giờ đầu hàng trước những trái ngang của con người và cuộc sống đã tạo ra…




Có lẽ bây giờ lòng em đang trống trải và đan xen nhiều cảm xúc khó miêu tả. Có thể em đang đau nhưng không bộc lộ ra ngoài vì con người em, cá tính của em vốn rất mạnh mẽ. Có thể em muốn khóc nhưng càng nghĩ tới điều người ta dành cho em, em lại càng không thể khóc. Có thể em muốn quên đi vùi lấp mọi chuyện vào công việc nhưng chưa hẳn kí ức đó có thể thoát khỏi tâm hồn em…


Em nói em hay quên, có thật là em có thể kiên cường hơn anh nghĩ? Có thật là một cô bé có thể đứng trước bao vụn vỡ của tình yêu mà còn chút tự tin, chút mạnh mẽ như những người đã từng trải qua bao chuyện tình cảm như anh. Anh hiểu cái cảm giác bị bỏ rơi, cái cảm giác bị phản bội. Nó còn đau hơn những điều mà con người ta có thể tượng tượng…có phải em đang cố chấp, cố chấp nhận nuốt sâu nó vào trong lòng. Hay những giọt nước mắt của em cũng cạn, vì nó chảy ngược vào trong tâm hồn. Có lẽ em hận…hận kẻ đã phụ bạc em. Nhưng hận thì được gì? Tình cảm con người vốn là vậy, lòng người trong cuộc sống có những lúc con người ta mù quáng trước những phù phiếm xa hoa của đời thường. Phù phiếm trước những điều người ta ảo tưởng trước mắt…




Hãy xem mọi chuyện như cơn gió nhẹ nhàng đến rồi cũng nhẹ nhàng đi. Lòng người cũng thế thôi, đổi thay theo vòng xoáy cuộc đời, những tất bật những bộn bề. Người ta cảm thấy không tìm được bình yên bên em, thôi hãy cho người ta ra đi tìm chân trời mới bình yên hơn ở nơi ấy…

Em hãy cố khóc một lần, khóc cho vơi đi hết tất cả dù có nghẹn ngào. Dù có khóc trong từng tiếc nấc của đêm dài…thời gian sẽ rửa trôi đi tất cả. Cuộc sống sẽ lại thăng bằng, và lật thêm một trang giấy mới với những trải nghiệm mới. Tinh khôi mới, em sẽ trưởng thành hơn khi vượt qua những nỗi đau. Sẽ lớn hơn, sẽ không còn cô bé ngày nào có chút gì non dại, thơ ngây và yếu đuối. Anh muốn thấy em bình yên khi khóc trên một bờ vai…có thể không là anh, có thể là một ai khác. Nhưng khóc bình yên với những hơi ấm lan tỏa hòa vào hai tâm hồn. Em sẽ tìm được vị của ấm áp, vị ngọt của sự chở che…Và anh cũng muốn nhìn thấy em bình yên nở những nụ cười hạnh phúc thực sự, không yếu đuối, không gượng gạo. Anh muốn tâm hồn em bình yên, nhẹ nhàng trước mỗi bình minh, và ngủ ngon khi chiều vàng vừa tắt…





Hãy cố đứng dậy vì quanh em còn nhiều điều tốt đẹp, không nhất thiết phải cố quên đi mọi việc nhưng hãy làm nếu em có thể. Hãy mỉm cười trước những hạnh phúc mới cuộc sống dành cho em. Vì bên em còn có những điều tốt đẹp khác đáng để em lưu tâm nhiều hơn, có những niềm vui khác sẽ trọn vẹn nhiều hơn…và hãy mỉm cười khi bên em còn có anh.  

Chủ Nhật, 11 tháng 11, 2012

Phố chiều nay

19:38   11 thg 11/ 2012    Lời bình 3    233 Lượt xem         Công khai



Trong tia nắng nhạt của buổi chiều ngoan, trong tiếng đàn chiều của từng cơn gió nhẹ vi vu…tiếng lá khô rơi khẽ chạm nhẹ trong tim anh như khắc khoải những đợi mong. Chớm đông, chiếc lá vàng cố chấp cũng vừa rơi, và có phải một tình yêu mùa thu cũng đã mãi mãi chìm vào giấc ngủ sâu. Anh thênh thang bước nhẹ, anh khẽ ai oán tiếng tâm hồn trên từng góc phố thở than. Quán cóc chiều nay sao tẻ nhạt đến lạ lùng, ô cửa sổ ngôi nhà cuối phố chẳng còn mở hờ một cánh như mọi khi. Và có vẻ tâm hồn như rêu hóa, những cảm xúc đời thường anh mang như đã bắt đầu khẽ chai sạn từ lâu…




Chiều ngoan ư, hay chiều buồn lãng đãng với những vần thơ nho nhỏ. Anh chợt chạnh lòng, nhìn con phố khẽ bước qua mùa thu, với con người như đổi khác với lắm những u buồn. Tiếng ngón tay mỏi lách cách va vào từng thân cây bằng lăng xù xì. Tiếng trống vắng của tâm hồn ru lên bao điệp khúc như trĩu lặng con tim. Con đường sao hôm nay như vàng vọt hẳn, chẳng phải vàng vì những chiếc lá thu rủ xuống che kín những khúc cong, hay tại những vệt xước lồi lõm bởi thời gian, cũng không phải bởi sự xô bồ của cuộc sống xinh tươi. Mà vàng vọt vì những ánh nắng yếu ớt cứ thoải mái nghiêng mình rũ xuống tất cả. Cây lẻ loi, vươn những cành khô xơ xác mặc cho nắng đi qua, mặc cho cơn mưa đêm nào vẫn rớt làm cho lòng thêm tê tái…



Cây sầu, phố sầu, con người sầu hay hình như mọi thứ đều đang sầu vì chợt nhớ mùa thu. Đông mang cái hương lạnh về, mang tiếng thở than của những kẻ cô liêu, ôm những quạnh quẽ rít lên từng tiếng bên nhưng bóng tối u hoài. Đông mang nỗi trống vắng thổi thêm những khô cằn, lên bao con tim như đang dần khô cỗi với mùa qua. Hay đông cũng chì là mùa đang xốn xang với những tiếng gió, nơi phương trời lạ rủ những cơn lạnh khẽ ùa về. Người người như khẽ cựa mình trước cơn rét đầu đông, con tim ai như ngủ yên chợt run run vì giật mình trong những nỗi niềm tê tái.



Có phải anh đang thở than, hay anh đang gán ghép bản thân mình cho tất cả. Và cứ thế anh lạnh lùng đổ lỗi cho mùa đông. Đông có tội gì với anh kia chứ? Chắc là chẳng có đâu…bởi vì chính anh như đang yếu đuối dằn vặt mình bên khung trời của kỉ niệm đã qua. Chiều thênh thang là thế, lòng anh chợt lạnh vì những tiếng khóc nơi khoảng lặng của tâm hồn. Chiều trên phố ngoan là thế, sao anh mong ô cửa sổ cũ kĩ như mọi chiều sẽ hé, sẽ có ai đăm chiêu nhìn về dưới gốc bằng lăng như quạnh quẽ. Sẽ ru khẽ mái tóc, ru khẽ tiếng cười để cho lòng những bâng quơ như cánh hoa nào hé vội. Vần thơ cũ anh vẫn dành trong ô cửa nhỏ của tâm hồn. Anh vẫn khẽ đọc nhẹ nhàng trên mỗi bước chân…đi dưới phố chiều ngoan, sao anh chợt mông lung một niềm nhớ. Chợt chạnh lòng nhìn những kỉ niệm đi qua…



Thứ Ba, 30 tháng 10, 2012

Con tim sẽ vui trở lại

22:46 30 thg 10/ 2012     Lời bình      30    2547 Lượt xem     Công khai



Anh nghe thấy tiếng gió lùa sâu những hơi sương se lạnh của buổi trời đêm vào em. Anh nghe tất cả như đang chỉ còn là gì yếu đuối nhất đọng trên hàng mi ướt nhòa. Và anh nghe những tiếng thổn thức vì điều gì đó đang diễn ra bất chợt làm dậy sóng trong em. Anh nghe…và  anh đang cố nghe để thầm hiểu sâu hơn những ẩn khuất trong đó, anh sẽ cố… và sẽ cố đuổi sạch đến tận cùng những ưu tư ấy ra khỏi kí ức của đêm lạnh trong em.






Bởi anh hiểu, và anh đang cố thấu hiểu tất cả. Những gì giấu kín, những gì đang âm thầm làm em khóc trong đêm tối. Không hiểu anh sợ hay anh cố lảng tránh, mà khi nghe ai đó khóc anh lại thấy run hết người. Như có một hơi lạnh nào đó đang chạy dọc sống lưng làm anh khẽ như rùng mình, anh bối rối trước những mớ hỗn độn ẩn sâu trong dòng lệ và những tiếng nấc. Anh cố nhoai mình để lấy những bình tĩnh đẩy lùi nó trôi đi. Em đang hụt hẫng vì mất đi cái gì đó thì anh lại cảm thấy yếu mềm trước những giọt nước mắt của em…






Anh mong gió đêm nay sẽ không lạnh, không thổi trong em những làn hơi buốt giá, mà chỉ là những hơi ấm còn dư âm lại từ ánh hoàng hôn buông xuống nơi chiều vàng huyền ảo. Anh mong bầu trời hôm nay sẽ sáng thêm một vì sao để em thấy nó một thiên thần bé nhỏ và rất đỗi bình yên…để em cảm thấy yêu thương như gửi về phía ngôi sao ấy. Những tinh tú, những điều nguyện ước mãi mãi tồn tại trên dòng sông của dải ngân hà lung linh. Những phiền muộn sẽ dần dần tắt khi những dòng lệ cũng dần cạn trên khóe mi em. Và anh muốn thấy lắm một nụ cười an nhiên trên đôi môi ấy, anh muốn nghe lắm một giọng nói không yếu ớt như lúc nào… Anh muốn thấy em vui dù chỉ là một trạng thái, hay icon cảm xúc trên màn hình Desktop. Dù chỉ là cố gượng gạo nhưng anh vẫn mong nó trôi qua thật nhẹ nhàng.






Và khi đêm dần qua anh muốn nghe thấy tiếng em thôi thở dài…mà tất cả chỉ còn lại là một cô bé ngủ ngon, say nồng bên những giấc mộng về ánh bình minh. Tất cả chỉ còn là những khoảng không của kí ức, tất cả trôi qua mỗi phút sẽ lùi dần vào miền xa xôi trong sâu thẳm những góc khuất của tâm hồn đang ngủ quên. Tất cả…và tất cả sẽ chẳng còn lại gì trong em. Mọi chuyện cũng đang dần trôi qua, những ảm đạm, những gì bất chợt sảy ra trong em và làm cho em buồn, làm cho em rơi những giọt lệ sẽ dần ra đi. Thiên thần ấy mãi mãi tồn tại trong em và vẫn sáng trên bầu trời kia. Hãy nhắm mắt và ngủ thật ngon trong bình yên mãi mãi của màn đêm. Để ánh bình minh tới sẽ hong khô tất cả, đem niềm vui sẽ lại trở về và con tim em sẽ thấy vui trở lại.

Thứ Sáu, 26 tháng 10, 2012

Mãi mãi cho em...!

22:17 26 thg 10 /2012   Lời bình 47    Nguồn trích 0    4312 Lượt xem    Công khai


Những vụn vỡ của những giấc mơ đầu đời vô tình làm con tim anh như băng giá. Những tưởng hạnh phúc là điều gì đó thật lớn lao khi hai trái tim đều hướng về nhau, dành trọn vẹn cho nhau tất cả không hối tiếc. Tình đến nhẹ nhàng và ra đi trong anh cũng rất nhẹ nhàng, em lướt qua anh như một cơn gió thoảng hương mùa hè với mùi của những bong bóng mưa  phập phồng rồi vỡ òa trong bao cảm xúc. Như nắng mùa thu mang chút giản dị lãng mạn, nhưng rất đỗi dịu dàng…Đông qua xuân đến bốn mùa yêu thơ mộng trong tim anh dâng trào, tình  trôi qua từng giây từng phút của mỗi ngày thiên đường…




Hạnh phúc quá, đẹp quá rồi đau đớn cũng khó cất lên những tiếng thét gào. Anh chỉ biết lặng câm nuốt từng dòng lệ vào sâu tận đáy lòng khi nhìn em cất những bước dần xa anh. Những bình yên anh dành cho em hôm nào không đủ để giữ bước chân em ở lại, những bốn mùa yêu thương dịu ngọt cũng chẳng đủ lưu luyến em dù chỉ một cái quay lưng ngoái nhìn lại về phía anh như đang gục ngã ngóng nhìn theo. Từng giọt buồn cứ thế rơi vào những vụn vỡ của ngày qua, anh còn tưởng như anh không thể đứng lên được nữa. Từng đêm anh vùi mình trong men cay của bóng tối, rít từng cơn đau bên những tiếng gió lạnh vô hồn của những hạt mưa rơi ngoài thềm. Thời gian quanh anh , mọi thứ quanh anh khi ấy như là một điều vô nghĩa…




Tất cả quá khứ, tất cả nỗi đau, niềm hạnh phúc qua từng ngày, qua từng giây phút khó khăn của dòng thời gian. Anh như thấm vào mình tất cả, mọi thứ như đã xóa nhòa trong tiềm thức nhưng lâu lâu trong những kí ức bất chợt ùa về nó vẫn vô tình làm anh đau nhói. Từng cơn đau khẽ cuộn trong lòng bởi vết thương vẫn còn đó, những khoảng lặng, góc khuất vẫn còn đang mải miết u mê đi tìm hình bóng em trong quá khứ của những giấc mơ… Nhưng mỗi ngày trôi qua anh như học được cách quen dần với nó, học được cách mạnh mẽ hơn hôm nào. Không còn buồn, cũng chẳng còn u mê mà chỉ còn lại anh một con người khô cứng, một gương mặt trầm buồn và một trái tim lạnh giá bước qua bốn mùa cô liêu.




Xuân đi hạ sang tới khi thu tàn chạy về đông lạnh lẽo, ngày ngày anh vẫn sống vẫn cứ vui cười, vẫn làm việc và vẫn chạy theo những chân lý của đời anh. Vì đâu đó trong anh vẫn còn văng vẳng một lời nói của  Xukhômlinski :‘’Con người sinh ra không phải chỉ để tan biến đi như một hạt cát vô danh. Họ sinh ra để in dấu lại trên mặt đất, in dấu lại trong trái tim người khác’’…


Có lẽ em cũng đã in dấu được trong trái tim anh. Nhưng giờ đây khi tất cả quá khứ đã lùi xa hơn về quá khứ, anh dần tìm lại con người của chính mình. Anh cũng đã yêu, đã  cảm nhận tình yêu một cách say đắm. Người ấy đến bên anh nhẹ nhàng cũng từ những vụn vỡ không đáng của mối tình thơ ngây. Người ấy hiểu anh như em đã từng hiểu anh, yêu anh như em đã từng yêu anh. 




Tất cả đã lùi xa, anh cũng không còn những cảm giác đau, hay nhớ em nhiều khi đêm trong căn phòng trống. Không còn cảm thấy lạnh lẽo khi thấy trời thu sang, hay khi cơn mưa nào đó vô tình rớt trong trời đêm. Người đã đến, đã xoa dịu trong anh tất cả, đã dành cho anh trọn vẹn một tình yêu mới với những hạnh phúc lớn lao. Anh đang từng ngày ấm áp bên hạnh phúc ấy, đang cảm nhận và anh cố gắng trân trọng từng phút giây mà mình đang có.




Cám ơn em mối tình đầu khi đã cho anh một tình yêu đầu tiên thật đẹp, và cám ơn em khi đã rời bỏ anh ra đi để cho anh biết thế nào là cảm giác mất đi một người thương yêu. Cảm giác thế nào là đau khổ, là hụt hẫng và cảm giác lạnh lẽo khi cô đơn…để khi tất cả trôi qua đi anh như mạnh mẽ hẳn và luôn là người biết suy xét về mọi điều một cách khách quan hơn. Anh biết trân trọng những gì anh đang có và quí trọng tình cảm của người anh thương yêu…và anh chúc em bên vùng trời ấy sẽ tìm được chốn bình yên nhất trong dòng đời.



Cám ơn em người đến sau nhưng là người mà anh cảm thấy thương yêu nhất, trân trọng nhất hơn mọi điều mà anh có. Cám ơn đã đến với anh không màng đến những miệng lưỡi của thế gian, cám ơn vì đã cố hiểu anh theo nghĩa của một tâm hồn. Dần dần em như không thể thiếu trong anh, qua đi từng ngày, từng giờ anh đều muốn nghe được giọng nói ấy. Và muốn nhìn thấy nụ cười ấy nhẹ nhàng trong từng giấc ngủ ngon.



Cuộc sống vốn nghiệt ngã nhưng luôn công bằng với mỗi ai, luôn không bao giờ lấy đi tất cả để giết chết một cuộc đời. Lấy đi hạnh phúc nhỏ nhoi để dạy con người cách biết quý trọng một hạnh phúc lớn lao hơn. Lấy đi của anh một vùng trời nhỏ nhoi và đã trả lại cho anh cả bầu trời là em. Và bây giờ đôi lúc anh vẫn cười bên ly café đen một mình vào buổi sớm. Anh thầm cảm ơn đời cám ơn cuộc sống với một câu nói nữa khắc dấu mãi trong tim anh



Kalil Gibran: “Cám ơn đời mỗi sớm mai thức dậy. Ta được thêm ngày nữa để yêu thương”...


và anh sẽ mãi mãi sống bên em với trọn vẹn tất cả tình thương yêu nhất dành cho em. Người yêu bé nhỏ…



HẠNH PHÚC ?
Hạnh phúc là khi em có anh
Bao đời mà vẫn cứ loanh quanh?
Khoe văn dẫn đến duyên tan nát
Cậy võ làm cho phận chẳng lành
Vậy chớ ra oai vì khỏe sức
Đừng nên cậy mẽ bởi nhiều "sanh" *
Mong êm?Thôi nhé đừng tham của
Muốn ấm –thì nên giữ lấy danh
Từ Đức Khoát
1-11-012
* Đơn vị nhỏ nhất của dolar hay dùng trong khẩu ngữ
Trả lời nhận xét này
•   
o    Lãng tử đa tình
o   
o    11:13 9 thg 11 2012
o   
XIN CÁM ƠN SỰ CHỈ GIÁO CỦA ANH PHÚ THỌ THỌ!  
Thật lòng đa tạ tấm lòng anh
Nhân thế duyên tình mãi quẩn quanh!
Chắp nối yêu thương từng mảnh nát
Đắp bồi ân nghĩa những ngọt lành
Dám đâu khi dễ người hèn sức
Ấy thế nào chê bạn hiếu sanh
Ngẩng mặt nhìn đời không sợ của
Dọc ngang chẳng thiết cái hư danh


Thứ Tư, 17 tháng 10, 2012

Anh muốn...!

16:06 17 thg 10 /2012   Lời bình 21       2252 Lượt xem


Anh muốn cùng em tay trong tay ngắm nhìn ánh bình minh mỗi buổi sớm mai khi em thức giấc, cùng em đón những tia nắng ấm áp, cùng em nghịch những giọt sương mai long lanh đọng trên những chiếc lá cây buổi sớm. Cùng em dạo chơi trên bờ biển nắng nghe những tiếng sóng vỗ rì rào vỗ về bờ cát.



   



Anh muốn cùng em ngồi bên nhau ngắm ánh hoàng hôn đỏ thắm khi chiều về, hứng những cơn gió man mát dịu nhẹ thổi vào tình yêu  hai chúng ta những khúc nhạc tình ấm áp.







 



Anh muốn cùng em ngắm sao trời vào mỗi buổi đêm, anh và em cùng chọn cho mình một ngôi sao trên bầu trời và dành trọn tình cảm cho nhau trên ấy…Tung tăng chạy nhảy và vui đùa cùng trăng.



   



Anh muốn được bên em tay trong tay, đi trên con đường mùa xuân đầy những mầm xanh non mơn mởn, thơ ngây, dịu nhẹ xanh mướt như mái tóc em. Và đi trên con đường đầy sắc đỏ của mùa hạ, và tràn ngập sắc tím của những hoa bằng lăng hòa mình vào nhịp sống năng động ấy, như vẻ cá tính hồn nhiên của em. Mùa thu anh cùng em hứng những làn gió heo may, cùng nhau tận hưởng cái hơi se lạnh của mùa đông, và những tia nắng vàng ấm áp của mùa hạ, cùng nhau đi trên những con đường rợp những bóng cây hoa ngọc lan. Mùa đông anh muốn được bên em ôm em vào lòng thổi vào em những hơi ấm nhẹ nhàng sưởi ấm cho lòng em sua tan đi cái lạnh giá của mùa đông.


 



Anh muốn cùng em đùa nghịch dưới trời mưa, hay che chở cho em khi trời nắng gắt…Bên em thật bình yên, anh sẽ là bờ vai, là điểm tựa, là nơi mà em sẽ luôn hướng đến. Và anh muốn anh và em tay trong tay vượt qua mọi trông gai cuộc sống, dẫu biết có đôi khi làm hai ta yếu lòng, làm hai ta giường như say nắng nhưng cuối cùng ta sẽ vượt qua mọi điều, sẽ trở về bên nhau và mãi thuộc về nhau, mãi mãi là của nhau. Anh sẽ chăm sóc cho em lo lắng cho em khi em ốm đau bệnh tật…Bên nhau tới răng long đầu bạc nhé em.



Anh muốn làm làn gió
Vờn quanh mái tóc em
Là nước trong suối mát
Vỗ về bờ vai em
Anh muốn làm con ong
Hút nhụy em làm mật
Muốn tình anh đẹp nhất
Được em yêu vỗ về
Anh muốn làm bùa mê
Để tình em say đắm .
  • .
  • 21:44 17 thg 10 2012
Anh muốn cùng em đến bạc đầu
Răng long dù thế chẳng phai màu
Tình ta mãi trẻ cùng năm tháng
Nguyện ước cùng nhau tát bể sầu