Thứ Hai, 14 tháng 7, 2014

BIỆT LY







Ngày ấy anh đi nắng ngập trời
Lòng em u uẩn lệ tuôn rơi
Cánh bướm khuất dần nơi xa thẳm
Đài hoa run rẫy giữa chơi vơi..

Biền biệt bao mùa thu trút lá
Thu này đến nữa mấy thu rồi?
Cây lá trong vườn còn mơn mởn
Mà sao tâm trí mỏi mòn trôi

Ra đi anh hứa ngày quay lại
Chừng độ vào xuân duyên thắm tươi
Mãi miết đêm ngày cùng năm tháng
Xuân tàn đông tận biệt tăm hơi

Người ở nơi đâu dòng trong - đục
Neo đậu nơi nào giữa trùng khơi?
Còn có nhớ chăng làng quê nhỏ?
Mãnh vườn loang nắng lá thu rơi!

Thứ Năm, 10 tháng 7, 2014

NỖI LÒNG ĐÊM THU




Sầu rơi tí tách bên thềm
Đèn chong hiu hắt nỗi niềm riêng mang
Đêm thu một ánh hoe vàng
Chơi vơi lạc lõng bóng Hằng lắt lay
Khúc tình hờ hững rung dây
Oán ngâm day dứt vơi đầy niềm riêng

Bao thu lá úa chao nghiêng
Bấy nhiêu nỗi nhớ niềm riêng nặng lòng
Hỡi ơi má thắm môi hồng
Một thời hiu hắt mộng lòng ai hay
Tình thu trút áo cho ai
Rưng rưng thánh thót heo may vô tình

Đã qua cái thủa tươi xinh
Còn chi lưu luyến phong tình hỡi ai?
Đêm nay thức trọn canh dài
Như bao đêm đã miệt mài với đêm
Thu xưa trăng chiếu qua thềm
Thu nay trăng rụng ướt mèm ý thơ

KHÓC PHẬN




Anh nhớ không anh chuyện đôi mình


Tháng ngày nồng ấm thủa tươi xinh


Anh gom mây gió về xây mộng

Hứa tặng riêng em cả khối tình




Giờ đây giữa chốn trần nhem nhuốc

Tấc giạ nôn nao những bất bình

Ở chốn hoang tàn đầy dã dối

Anh có vui cười hay lặng thinh?



Quanh đây mọi thứ đều tươi đẹp

Riêng cõi lòng em chẳng yên bình

Cũng bởi cô phòng nên chát đắng

Hằng mơ hơi nóng lúc bên anh





Ngày đó anh đi em bất an



Thế nào rồi cũng phải ly tan

Đời trai sương gió nào có kể

Nơi nào mà chẳng phải giang san!




Bởi thế nên em tự dặn lòng 

Xa rồi còn nhớ đến nhau không?

Thì thôi đành vậy thân nhi nữ

Đã trót vương tình phải đợi trông



Lắm lúc buồn ngây em lại mơ

Một vòng tay ấm đỡ bơ vơ

Hay là rứt dậu mà sương gió

Cho đỡ héo sầu những vần thơ





Bữa ấy đêm mưa một mình em


Rưng rưng ngấn lệ dưới hàng hiên

Cô đơn buồn tủi thầm tự nhủ

Buông một lần thôi mộng thâu đêm





Qua đường lỡ bước một khách thơ


Cũng buồn lẻ bóng bước bơ vơ

Hai bầu tâm sự chung cùng nhịp

Lã lướt hoang tàn trọn mộng mơ




Từ ấy thân em thuộc tay người

Nhưng niềm nhung nhớ vẫn chưa nguôi

Tháng năm chầm chậm trôi không kể

Miệng cười tình khóc cố nhân ơi!




Năm năm tháng tháng buồn phận liễu

Cố sống sao cho đẹp vẻ người

Tưởng rằng an phận cùng duyên số

Ngờ đâu dòng lệ lại tuôn rơi





Người ấy cùng em một khúc thôi

Mầm non chưa chớm để vui cười

Họa đâu đưa đẩy làm tan nát

Ván thuyền tơi tả giữa trùng khơi



Từ đó nơi này chỉ riêng em

Sương rơi lã chả cánh hoa đêm

Hỡi ơi còn biết mong chi nữa

Ơi cố nhân ơi ruột héo mềm


<//www.youtube.com/watch?v=z-ptAJ-ctNs>


Quãng đời còn lại tính sao đây

Để khỏi lạnh thêm bởi đông dài

Em đem kỹ niệm hong thành khói

Phủ kín ru hồn em ngủ say!

Thứ Ba, 8 tháng 7, 2014

NỖI LÒNG ĐÊM THU



Sầu rơi tí tách bên thềm
Đèn chong hiu hắt nỗi niềm riêng mang
Đêm thu một ánh hoe vàng
Chơi vơi lạc lõng bóng Hằng lắt lay
Khúc tình hờ hững rung dây
Oán ngâm day dứt vơi đầy niềm riêng

Bao thu lá úa chao nghiêng
Bấy nhiêu nỗi nhớ niềm riêng nặng lòng
Hỡi ơi má thắm môi hồng
Một thời hiu hắt mộng lòng ai hay
Tình thu trút áo cho ai
Rưng rưng thánh thót heo may vô tình

Đã qua cái thủa tươi xinh
Còn chi lưu luyến phong tình hỡi ai?
Đêm nay thức trọn canh dài
Như bao đêm đã miệt mài với đêm
Thu xưa trăng chiếu qua thềm
Thu nay trăng rụng ướt mèm ý thơ

NỖI LÒNG NHI NỮ





Lặng giữa đêm trường hỏi cố tri
Tình ta đang thắm giữa xuân thì
Cớ sao phai nhạt màu thương nhớ
Để luyến lưu xưa phải chạnh vì


Đèn chong lay lắt đêm nguyệt tận
Nghiên cạn bơ vơ buổi sao mờ
Giấy trải nếp nhàu không nét chữ
Án buồn hoang vắng mộng khách thơ

Chẳng lẽ than trời gieo cám cảnh?
Hay là hận nguyệt nỏ giăng tơ?
Cũng đành kiếp số duyên bèo bọt
Phận mỏng khuê phòng cặp phách trơ

Cung thương buồn bả dây chùng lặng
Rèm buông không gió cũng buồn ngơ
Ước được tung chăn mà vùng vẫy
Than ôi nhi nữ chỉ còn mơ

BẤT LỰC




Nhạt sáng vầng trăng những đoạn trường

Canh dài nẫu ruột nhớ người thương

Đèn lay cũng bởi phòng hoang trống

Mực lỏng là do ghế gãy rường

Mấy thủa cơ hàn vui nghĩa ấm

Bao đời đói khổ đậm nồng hương

Thuyền qua thác lũ tay nào thả

Cố giữ nhưng mà chảo lại buông
KỸ NỮ PHỐ ĐÊM
Em cỡi xiêm y bước xuống đời
Mua vui cho những khách làng chơi
Lung linh như đóa hoa vừa chớm
Lan tỏa hương đời đêm lã lơi

Hôm nay sắc rạng hương ngào ngạt
Có nghĩ ngày sau sức rã rời
Cánh héo phai hương rồi lụi tắt
Ong rời bướm chán giọt sương rơi
Nhàu thân nát cả niềm an ủi
Ngẫm lại cuộc đời được mấy vui

Sao nỡ đem thân bỏ chợ trời
Đau lòng cha mẹ lắm em ơi
Vệt sáng sao rơi rồi lụi tắt
Tiền tài danh vọng thật xa khơi
Quê nghèo dẫu có qua mưa lũ
Cũng lớn khôn muôn mãnh đời

Sướng chi phố thị đêm hư ảo
Đen trắng nhập nhòa có gì vui?
Thôi về đây nhé quê yên tĩnh
Với nắm rau tươi củ sắn lùi!
Dẫu cho đạm bạc mà tâm sạch
Em hỡi quay về với quê thôi!