Anh nhớ không anh chuyện đôi mình
Tháng ngày nồng ấm thủa tươi xinh
Anh gom mây gió về xây mộng
Hứa tặng riêng em cả khối tình
Giờ đây giữa chốn trần nhem nhuốc
Tấc giạ nôn nao những bất bình
Ở chốn hoang tàn đầy dã dối
Anh có vui cười hay lặng thinh?
Quanh đây mọi thứ đều tươi đẹp
Riêng cõi lòng em chẳng yên bình
Cũng bởi cô phòng nên chát đắng
Hằng mơ hơi nóng lúc bên anh
Ngày đó anh đi em bất an
Thế nào rồi cũng phải ly tan
Đời trai sương gió nào có kể
Nơi nào mà chẳng phải giang san!
Bởi thế nên em tự dặn lòng
Xa rồi còn nhớ đến nhau không?
Thì thôi đành vậy thân nhi nữ
Đã trót vương tình phải đợi trông
Lắm lúc buồn ngây em lại mơ
Một vòng tay ấm đỡ bơ vơ
Hay là rứt dậu mà sương gió
Cho đỡ héo sầu những vần thơ
Bữa ấy đêm mưa một mình em
Rưng rưng ngấn lệ dưới hàng hiên
Cô đơn buồn tủi thầm tự nhủ
Buông một lần thôi mộng thâu đêm
Qua đường lỡ bước một khách thơ
Cũng buồn lẻ bóng bước bơ vơ
Hai bầu tâm sự chung cùng nhịp
Lã lướt hoang tàn trọn mộng mơ
Từ ấy thân em thuộc tay người
Nhưng niềm nhung nhớ vẫn chưa nguôi
Tháng năm chầm chậm trôi không kể
Miệng cười tình khóc cố nhân ơi!
Năm năm tháng tháng buồn phận liễu
Cố sống sao cho đẹp vẻ người
Tưởng rằng an phận cùng duyên số
Ngờ đâu dòng lệ lại tuôn rơi
Người ấy cùng em một khúc thôi
Mầm non chưa chớm để vui cười
Họa đâu đưa đẩy làm tan nát
Ván thuyền tơi tả giữa trùng khơi
Từ đó nơi này chỉ riêng em
Sương rơi lã chả cánh hoa đêm
Hỡi ơi còn biết mong chi nữa
Ơi cố nhân ơi ruột héo mềm
<//www.youtube.com/watch?v=z-ptAJ-ctNs>
Quãng đời còn lại tính sao đây
Để khỏi lạnh thêm bởi đông dài
Em đem kỹ niệm hong thành khói
Phủ kín ru hồn em ngủ say!