Nghe câu hát, bồi hồi giọng quê ấm
Nghe rưng rưng giữa biển bạc phương nam
Tôi với người chưa một lần gặp mặt
Nghe nồng nàn giọng nói "chi mô"
"Hà Tĩnh mình thương, răng mà thương mà nhớ"
Chưa một lần về, mà cứ ngỡ như thân
Nước sông Lam chiều nay xanh thẫm
Trên núi Hồng hoa nắng vẫn còn bay
Người họa sĩ say đời bên giá vẽ
Bức tranh quê xanh một màu tươi trẻ
Hà Tĩnh thương chiều quê in bóng mẹ
Đôi vai gầy nặng gồng gánh nuôi con
Bóng em nhỏ tan trường trong gió cát
Dáng anh tôi vất vả đời mưa nắng
Vai áo gầy đổ xuống bóng thương yêu
Ko biết nói gì hơn!
Một bài thơ, gom hết tình thương nơi trần thế, mà dệt nên chăng?
Nếu ko phải là ng HT thì khó mà có những tc tràn trề và tha thiết thế về ng HT. Thật đáng yêu!
Ghé nhìn vào gương, ta vẽ ta
Ta vẽ hình ta, vẽ hồn ta
Ta bổng thấy, ta là tên đểu giả
Đểu giả với nàng, đểu giả với lòng ta.....