Thứ Năm, 16 tháng 8, 2012

Lãng du

15:20 16 thg 8 2012    Lời bình 42    Nguồn trích 1    5030 Lượt xem


Lãng du hồn theo gió, ta bềnh bồng trước cơn giông tố cuộc đời, lãng du tình theo gió ta mơ hồ lạc giữa cõi thiên thai của lòng người. Ru đời vào quên lãng, ta như muốn buông xuôi vào tất cả để cố quên đi dòng dĩ vãng mộng xưa. Ru…ta khẽ ru đời, ru tất cả với triền miên câu hát, bên tiếng sáo trúc chiều mây xanh biếc mải tung tăng. Ta say hồn đắm trong những ngôn từ, và hòa vào cơn gió thoảng chiều đưa, ta say mùi cỏ non, say mùi của hương hoa dại thơm ngát tỏa hương nơi ven đường. Say tất cả cái hương tự nhiên không hoen ố theo thời gian, không bạc vì rêu phong vốn cũ kỹ, không bị che khuất bởi dẫu bụi phong trần. Không nhạt , không mờ trong khúc ảo của cơn mơ đời ta còn đang giang dở.


Tình đến, tình đi theo nhân duyên định mệnh, theo kiếp sống mà chúa đã tạo ra cho mỗi con người. Theo tạo hóa, theo tâm linh của tư duy nhà phật, theo nhiều nhiều những trường phái khác nhau nhưng cuối cùng nơi đâu cũng tìm về với hai chữ hạnh phúc, hai chữ nhân tâm để mãi làm đẹp cho lòng người trong muôn ngàn điều trắc ẩn. Cuộc sống vốn là một bức tranh với những tư duy lãng mạn, hay là một chiếc máy chém với những tư duy đang chán chường, đang gặp những khó khăn vì những điều làm cho họ vấp ngã. Còn ta, với ta cuộc sống vốn như một khúc nhạc du dương, như tiếng dế đêm nhẹ đưa hồn vào lãng du, vào từng giấc ngủ êm đềm, là tiếng sáo thanh thanh giữa đồng cỏ lau chào ngày mới, là tiếng chim vọng mãi vào những xứ sở thần tiên...





Dẫu đôi khi cũng chẳng phải như ta mơ, chẳng phải như ta suy diễn, nó vẫn vồ dập thân ta từng đợt sóng khiến ta mệt nhoài, vẫn ập đến ta những cơn giông cuộc đời đôi khi đầy cay đắng.





Nhưng ta chỉ lao đao, hay ta cố vùng vẫy trong nó. Ta có yếu mềm thì ta cũng không bao giờ than vãn, ta có gục ngã rồi thì ta cũng sẽ đứng lên bằng mọi cách. Trái tim, tâm hồn vẫn là của ta, ta vẫn sống, vẫn yêu say đắm, và vẫn làm việc hết mình khi có thể. Ta vốn tự vẽ ra những tốt đẹp, những niềm mơ ước ấy bên câu hát cuộc đời. Ta vẫn cố đi với lý trí trong tâm hồn thôi thúc, ta không bao giờ ngoảnh nhìn lại phía sau và hối tiếc về những gì đã qua. Ta đi qua đời với những cơn gió nhẹ hồn phiêu lãng, với những con sóng nhỏ mãi bồng bềnh. Không lặng, không ồn ào cũng không dậy sóng vì ưu tư. Nắng mưa, mùa đến mùa đi mỗi khoảnh khắc, mỗi phút trong đời đều là một dấu ấn mới, mỗi phút hiện tại là mỗi phút ta nhìn về tương lai. Mỗi bước chân ta nhỏ bé nhưng là một bước tiến thật dài, mỗi khi nhìn lại ta chỉ khẽ cười vì những gì đã qua. Nước mắt có, đau khổ có, chán chường có, và vụn vỡ có, hay những khoảng lặng, những vị đắng ê chề ta cũng đã từng có, và hạnh phúc thì cũng đã thật nhiều…





Bên ta còn cả một tháng ngày thật dài, còn cả những yêu thương thật dài đang chờ ta phía trước. Ta vẫn mãi đi, vẫn lãng du tâm hồn về phía trước. Uốn theo cơn gió chiều vi vu, theo tiếng sáo lòng như mời gọi trái tim. Ta yêu, và yêu phút giây của một buổi chiều lãng du đưa ta vào một cõi thiên thai mênh mông dịu vợi…và ta lãng du đây, bên một buổi chiều căng gió hồn yêu.




Ảnh của Lãng tử đa tình
4000